Nhật ký thanh xuân

07.03.2025 00:003 đã xem

  “Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân hãy sống dấn thân, sống như cách sống của con chim ưng báo bão, như cách sống của con chim đại bàng xông pha vào đại dương bão tố để lập nên những chiến công kỳ tích, để khẳng định sự tồn tại. Tôi sống chứ không phải tôi tồn tại.” – Macxim Gorki.

  Cuối hạ, khi tiếng ve râm ran khắp khoảng sân trường đã vào lúc tàn cuộc, khi những đóa phượng cuối cùng lìa cành, một năm học mới lại bắt đầu. Những đứa trẻ cũng đã đến lúc giã từ khoảng thời cấp hai để rồi bước chân vào ngôi trường cấp ba, bước vào một thế giới màu nhiệm mới.

  Sân Trường THPT Nguyễn Du đông đúc hơn hẳn những ngày hè oi ả, có lẽ vậy, bởi đâu đâu cũng một màu xanh biển tươi mát. Những người bạn cũ đã lâu không gặp, những câu chuyện phiếm chỉ chờ khi có bè bạn và cả những cô cậu bé mới chân ướt chân ráo vào trường, trong đó có cả tôi, một cô bé bất chấp khoảng cách gần mười cây số, bất chấp điểm đầu vào có thể đưa tôi đến những ngôi trường khác, vẫn chọn dừng chân tại ngôi trường Nguyễn Du này đây. Lần đầu tiên tôi dám cả gan làm trái lời ba mẹ để vào ngôi trường tôi ao ước hằng đêm.

  Mọi thứ lạ lẫm quá, trường mới, thầy cô mới, bạn mới,..... Trong lòng tôi có cái gì ấy khó nói quá.

  Lớp tôi nằm ở một góc của trường, nơi có cây, có gió và thi thoảng là những hạt nắng len lỏi qua tấm rèm cửa ghé vào bên bàn. Cô chủ nhiệm tên Tâm (Lúc đó tôi nghe nhầm thành Trâm cơ), một giáo viên văn nhẹ nhàng và tinh tế, cô tâm sự và chỉ bảo rất nhiều với chúng tôi - những tờ giấy ngây ngô  đầy tò mò với ngôi trường mới - từ cách ăn mặc, đi đứng, chào hỏi. Có lẽ các bạn đến với ngôi trường này bởi nhiều nguyên nhân khác nhau nhưng định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau, gắn chúng ta lại thành một khối 10A7 chặt chẽ.

  Ký ức chỉ còn lại mờ nhạt những hình ảnh lần đầu mới lạ nhưng cảm giác vẫn không hề thay đổi, vẫn là hồi hộp, bồi hồi, bỡ ngỡ khi cho tâm hồn trôi dạt về những ngày bắt đầu đã cũ.

 Nhớ lúc ấy có một bạn nữ (Đường Ngọc Linh) còn đùa bảo rằng trường không cho mang điện thoại thì mình cầm máy quay phim lên trường làm vlog “Tour du lịch vòng quanh Nguyễn Du”, ấy vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy tập một đâu cả.

  Nhớ có bạn lớp trưởng nhiệt tình (Gia Hưng) đến từng bàn add friend các bạn để tạo nhóm lớp, lúc ấy mình ấn tượng lắm chứ, làm sao có một người năng động đến thế, đi đến từng bạn xa lạ mà chẳng ngần ngại add friend cơ.

  Nhớ những lời chào đầu tiên đầy gượng gạo cùng ngại ngùng với cô bạn ngồi bên: “Xin chào, bạn tên gì?”, “Mình tên Nhi”, “Mình cũng tên Nhi nè!” và sau đấy làm một khoảng dài im lặng. Những ngày đầu đi học, tôi còn chẳng dám quay lại bắt chuyện với mấy bạn bàn dưới cơ (Vì mấy bạn đều là nam á), ấy vậy mà bây giờ không quay xuống nói chuyện là không tài nào chịu được.

  Hôm đó là một ngày đặc biệt lắm, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng tài nào quên được ngày hôm ấy đâu. Lần đầu tiên cả lớp cùng tham gia một hoạt động tập thể của trường, lần đầu khoác lên mình chiếc áo lớp đỏ rực rỡ như muốn thắp thêm ngọn lửa cho tinh thần đoàn kết cháy bỏng của lớp vậy. Hôm nay là ngày thi nhảy dân vũ.

  Ngày hôm ấy ý nghĩa và đáng nhớ không chỉ vì bầu trời xanh mát hay những tiếng cười giòn giã của chính ngày hôm ấy, chính khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nó đáng nhớ còn là vì những ngày luyện tập gian khó trước đó nữa.

  Tập nhảy có mấy cái thôi thì gian khó chỗ nào cơ chứ? Sao lại không? Cấp ba nó khác lắm, chúng tôi phải học hết chỗ này đến chỗ khác, rồi cũng đến lúc phải kẹt lịch. Chưa kể mỗi lần ‘lăn lộn’ ở chỗ tập ra là đứa nào đứa nấy cạn kiệt năng lượng, chân tay rã rời, chỉ muốn nằm lì tại chỗ luôn thôi.

  Nhớ bữa đầu tiên đi tập, hôm ấy là chủ nhật và tôi bị bệnh. Nằm chật vật trên giường từ sáng tới trưa, chẳng tài nào gom góp được chút sức lực để làm gì cả. Ấy vậy mà, chuông báo thức vừa reo một tiếng thôi, tôi liền bật dậy, bất chấp căn bệnh, bất chấp cái mệt đang giằng xé tôi. Cũng chẳng biết đẩu ra sức lực, năng lượng mà tôi có thể làm được như vậy, chắc vì ý nghĩ: “Chẳng lẽ vì mình mà làm cả lớp bị ảnh hưởng”. Bữa đầu cứ như vậy mà trôi qua.

  Trầy trật gần tháng trời, cuối cùng cũng đến ngày thi. Ôi chao! Cái khoảng khắc âm nhạc vang lên ấy, cơ thể cứ như thiết lập sẵn ấy, tay chân tự động theo nhạc  (Bây giờ vẫn quơ quàng được một hai khúc luôn), cái bản nhạc thật sự rất buồn cười, nhưng mà nhiều người quê đỡ hơn một người quê. Đâu chỉ có mỗi 10A7 nhảy bản nhạc đó đâu, cả khối 10 luôn ấy chứ.

Đến đoạn thi thứ hai, chỉ có vài bạn đại diện lên nhảy thôi, chúng tôi đứng ở ngoài cùng cô chủ nhiệm hét. Lúc đấy các bạn nhảy đến đoạn nào đẹp đẹp một ít tẹo tèo teo thôi là ở ngoài đây chúng tôi hét cho ầm trời rồi (Bữa đấy về khối đứa viêm họng, trong đó có tôi), lửa là phải cháy hừng hực như muốn nuốt lấy hết cái khoảng khắc đó vậy. Thật hoài niệm biết bao!

Nhớ sau cuộc thi, lớp tôi còn kéo nhau đi ăn buffe lẩu nhúng cơ. Ăn no thì thôi rồi luôn nhé, nhưng mà vui lắm. Những tiếng cười khanh khách của cái tuổi tươi trẻ nhất vang vọng cả một vùng trời, âm thanh trong trẻo đó sẽ mãi là một phần ký ức đẹp đẽ trong cả quãng đời học sinh của tôi. Sau đấy cả lũ chúng tôi kéo nhau ra gần bờ hồ Bảo Lộc, cùng chơi đùa, cùng chụp lại những bức ảnh, ghi lại bao khoảnh khắc rực rỡ hạnh phúc nhất thời học trò.

Lại một kỷ niệm đáng nhớ bên 10A7 nữa, hôm nay chúng tôi đi trải nghiệm thực tế ở đồi chè Phước Lạc. Giữa đồi chè bạt ngàn xanh ngát, những chiếc áo lớp đỏ rực đội nắng đội nóng vẫn nhiệt tình và bùng cháy với niềm vui bên bè bạn, rực rỡ và chói lọi đến độ sẽ là ngọn đuốc sáng chói trên thước phim thanh xuân của tôi.

Có lẽ lúc ấy chúng tớ tỏa ra nguồn năng lượng cháy bỏng tuyệt vời đến độ chúng tôi được lên cả Fanpage của họ nữa cơ, còn được thưởng thức những ly trà thơm ngào ngạt.

Đôi lúc vô tình nhìn thấy những bức ảnh của lúc ấy, chẳng hiểu sao môi tôi lại cong lên đôi chút, có lẽ là vì vùng ký ức đó đẹp quá chăng?

Đã lớn hơn một chút, có lẽ những kỷ niệm sẽ ít đi theo dần vì áp lực ngày càng đè nặng lên những đôi vai nhỏ gầy này rồi. Nhưng dẫu có nặng nề bao nhiêu, làm sao có thể đập tan cái tuổi trẻ bồng bột nhiệt huyết này được cơ chứ.

03/11 sẽ là sinh nhật cô Tâm, nhưng đáng tiếc đó lại là chủ nhật, các bạn liền quyết định tổ chức cho cô vào thứ bảy, vừa là một buổi sinh nhật nhỏ, cũng là một chút động lực, niềm vui trước khi bước vào kì thi đánh giá giữa kì đầu tiên của năm học. Có lẽ vì thế nên nó chỉ hời hợt, nhỏ bé những cũng thật tuyệt vời.

Kế hoạch là chúng tớ sẽ là một cái poster, sẽ có bánh kem và sẽ chụp một bức ảnh thật đẹp. Cái poster sẽ được làm thật to, to đến độ thả từ tầng trên xuống vẫn có thể nhìn rõ nét và chúng tớ sẽ dẫn cô đến, cùng hát và cùng thổi bánh.

Nhưng có lẽ cô biết bởi năm ngoái cũng đã từng, cô chẳng chịu hợp tác gì cả, đáng lẽ lúc năm phút chuyển tiết sẽ là khoảng thời gian tuyệt vời, ấy vậy mà cô lại kiên quyết ngồi trong phòng giáo viên, bất chấp các bạn có gọi cô ra dữ dội cỡ nào đi chăng nữa. Cả lớp bốn chục đứa đứng túm tụm lại ngay hành lang tầng trên, chỉ chực chờ cô ra rồi thả poster và hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Điều này cũng làm cho các bạn lớp khác tò mò, thế là có thêm nhiều bạn đi ra góp vui, lúc ấy quê thì quê thật nhưng mà cùng quê nên cũng chả sao, chắc đứa nào cũng nôn lắm rồi ấy chứ.

Cuối cùng cô cũng ra, cả lớp vội vàng thả poster xuống và....hét ầm lên. Đúng vậy, chúng tớ hét ầm lên, chẳng đứa nào nhớ là phải hát và chắc cũng chẳng đứa nào nhớ lời bái hát ấy đâu, các bạn lớp khác cũng hét ầm lên, hai bạn nam (Quốc Việt và Hồng Anh)  nhân lúc ấy đem chiếc bánh kem nho nhỏ chạy ra cho cô và có lẽ các bạn cũng đã gửi tới cô những lời chúc đầy ý nghĩa trong khoảnh khắc đầy xúc động đó.

Dẫu sao thì hôm ấy vẫn vui, vẫn để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng tôi và đôi khi là gây ấn tượng mạnh mẽ với các bạn lớp khác nữa ấy chứ.

Dòng kỉ niệm chỉ có thể tới đây bởi A7 còn cả một hành trình dài phía trước, còn cả một năm 12, sẽ có thêm những cột mốc, những khoảnh khắc đáng nhớ tô điểm thêm cho một thời thanh xuân thật rực rỡ, trở thành một thước phim vô giá của một đời người. Hy vọng sẽ còn có cơ hội kể cho các bạn nghe về hành trình đồng hành cùng nhau trên chuyến xe tuổi học trò của tụi mình, sẽ còn có những kỉ niệm đẹp làm dày thêm những trang nhật ký thanh xuân này.

                                                                Dương Hồ Khánh Nhi - 11A7(2024 -2025),  Trường THPT Nguyễn Du, TP Bảo Lộc

 

Tin tức khác